Xem lại vài câu ca dao XHCN

Ca Dao XHCN

Nam Kỳ Khởi Nghĩa tiêu Công Lý
Đồng Khởi vùng lên mất Tự Do

Đôi dép râu dẫm nát đời son trẻ

Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai

Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội

Việt Cộng về thành làm tội dân ta

Năm đồng đổi lấy một xu

Thằng khôn đi học, thằng ngu làm thầy

Có miệng không nói lại câm

Hai hàng nước mắt chan dầm như mưa

Từ khi ta có Bác Hồ

Nhân dân chẳng được ăn no ngày nào

Lương chồng, lương vợ, lương con

Đi ba buổi chợ chỉ còn lương tâm
Lương tâm đem chặt ra hầm
Với rau muống luộc khen thầm là ngon.

Anh Đồng, anh Duẩn, anh Chinh

Ba anh có biết dân tình cho không?
Rau muống nửa bó một đồng
Con ăn bố nhịn, đau lòng thằng dân.

Một năm hai thước vải thô

Nếu đem may áo cụ Hồ ló ra
May áo thì hở lá đa
Chị em thiếu vải hóa ra lõa lồ
Vội đem cất ảnh bác Hồ
Sợ rằng bác thấy tô hô bác thèm
Có áo mà chẳng có quần
Lấy gì hạnh phúc hỡi dân cụ Hồ ?
Có đói mà chẳng có no
Lấy gì độc lập, tự do hỡi người ?

Bác Hồ chết phải giờ trùng

Nên bầy con cháu dở khùng dở điên
Thằng tỉnh thì đã vượt biên
Những đứa ở lại chẳng điên cũng khùng.

Nhà ai giàu bằng nhà cán bộ ?

Hộ nào sang bằng hộ đảng viên ?
Dân tình thất đảo bát điên
Đảng viên mặc sức vung tiền vui chơi.

Ai về qua tỉnh Nam Hà

Xem lũ đầy tớ xây nhà bê tông.
Tớ ơi, mày có biết không ?
Chúng ông làm chủ mà không bằng mày!

Phong lan, phong chức, phong bì

Trong ba thứ ấy, thứ gì quý hơn ?
Phong lan ngắm mãi cũng buồn
Phong chức thì phải cúi luồn vào ra
Chỉ còn cái phong thứ ba
Mở ra thơm nức, cả nhà cùng vui.

Thanh “cha”, thanh mẹ, thanh gì ?

Hễ có phong bì thì nói “thanh kiu” (thank you)

Đảng ta là đảng thần tiên

Đa lô thì được, đa nguyên thì đừng.

Ngày đi, đảng gọi “Việt gian”

Ngày về thì đảng chuyển sang “Việt kiều”
Chưa đi : phản động trăm chiều
Đi rồi : thành khúc ruột yêu ngàn trùng.

Chiều chiều trên bến Ninh Kiều

Dưới chân tượng bác, đĩ nhiều hơn dân !

Trăm năm bia đá cũng mòn

Bia chai cũng vỡ, chỉ còn bia ôm.

Thày giáo lãnh lương ba đồng

Làm sao sống nổi mà không đi thồ
Nhiều thày phải đạp xích lô
Làm sao xây dựng tiền đồ học sinh.
Cô giáo phải bán bia ôm
Ôm phải học trò, ăn nói sao đây ?

Tìm em như thể tìm chim

Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Đông
Tìm chi cho phải mất công
Đài Loan, Hàn Quốc em dông mất rồi.

Trách ai sinh thứ họ Hồ

Để cho cả nước như đồ vất đi !

Bác Hồ đại trí, đại hiền

Chơi Minh Khai chán, gá liền Hồng Phong
Minh Khai phận gái chữ tòng
Bác Hồ sái nhất, Hồng Phong sái nhì.

Ngày xưa giặc Pháp mộ phu

Ngày nay đảng bán dân ngu lấy tiền
Đảng ta là đảng cầm quyền
Đảng bán ruộng đất lấy tiền đảng tiêu.

Dịch heo nối tiếp dịch gà

Bao giờ dịch đảng cho bà con vui.

Bao giờ Hồ cạn, Đồng khô

Chinh rơi, Giáp rách, cơ đồ mới yên.

Tiên sư Cộng sản Việt Nam

Cuối đời bán cả giang san nước nhà !

Công an, bộ-đội, kiểm lâm
Trong ba thằng đó, muốn đâm thằng nào?
Hỏi qua ý-kiến đồng bào
Trong ba thằng đó, thằng nào cũng đâm

Công-nhân giai-cấp tiên-phong

Ăn đói, vác nặng, lưng còng mắt hoa
Một người làm việc bằng ba
Ðể cho lãnh-đạo xây nhà xây lăng
Mọi người thi-đua làm hăng
Ðể cho lãnh-đạo ăn nằm thảnh-thơi
Công-nhân, vợ ốm con côi
Lãnh-đạo nhà gác, xe hơi bộn-bề
Bao giờ cho hết trò hề ???!!!

Công-quĩ bao năm đã lỡ xài

Hẳn là ta chẳng kém chi ai
Cho nên mãi-mãi bình chân vại
Mới hiểu rằng đây có biệt tài

Cơm ăn một gạo hai mì

Bay lên vũ-trụ làm gì hỡi Tuân?

Đảng là mẹ, Bác là cha

Từ khi Bác mất, Đảng ta goá chồng
Ông Trinh, ông Duẩn, ông Đồng
Ba ông đều đã làm chồng Đảng ta
Làm chồng chẳng muốn làm cha
Thế nên cơ sự dân ta thế này

Giỏi a đồng-chí Đỗ Mười

Lớp ba chưa đỗ đã ngồi bí-thư

Hay làm thì chết đói

Hay nói thì vào tù
Gật-gù thì lên lương!

Hay nói “đổi mới”

Là ông cầm đầu
Hay chỉ loanh quanh
Là ông hành chính
Hay ra mệnh lệnh
Là lũ “bạn dân”
Cửa hậu hay đi
Là quân trộm cướp
Buôn gian bán lận
Là bọn vua con
ăn no tiền chùa
Là quân tham nhũng
Đứng đầu cả đống
Là lũ bất lương
Từ Khải, Mười, Anh
Trà, Khiêm, An, Mạnh…
Một bầy lố nhố
Sang, Dũng, Hương, Phiêu
Bán đất tổ tiên
Miệng im như thóc,
Quan thầy trừng trị
Báo giới im hơi
Tính kế bày mưu
Làm trâu làm chó…

Họ Hồ ra đứng ngắm trăng

Thấy chú Cuội nằm dưới gốc cây đa
Họ Hồ mới gọi Cuội ta
Rủ thi nói láo xem là ai hơn
Nghe Hồ miệng nói ngọt trơn
Cuội vội quỳ xuống xin tôn làm THẦY.

Hoan-hô Cộng-sản Việt nam

Cuối đời bán cả giang-san nước nhà
Bản Giốc cảnh đẹp của ta
Nay còn đâu nữa để mà ngắm trông
Trường Sa mù-mịt biển Đông
Cả Hoàng Sa nữa mất tong còn gì
Mục Nam quan giữa biên-thuỳ
Nay lùi xa tắp thấy gì nữa đâu
Ngước lên lệ nhỏ rầu-rầu
Suối Phi Khanh cũng qua cầu người ta
Mấy nghìn năm thật xót-xa
Trách ai cắt đất để mà vinh thân
Mặc cho cuộc thế xoay vần
Cuối đời đầy túi cóc cần chi chi

Khi xưa đại-tướng cầm quân,

Bây giờ đại-tướng cầm quần chúng em!

Khi xưa trấn-thủ lưu đồn

Bây giờ đại-tướng bịt l… chúng em

Khoai lang chấm muối ăn bùi

Lấy chồng bộ-đội, lấy (thằng) cùi sướng hơn

Khoai lang quá tháng khoai lang sùng

Lấy chồng bộ-đội, lấy thằng khùng sướng

Làm ngày làm đêm

Làm thêm ngày nghỉ
Nếu làm chia kỳ
Không nghỉ làm trưa
Nếu thấy chưa vừa
Làm thêm buổi tối
Làm nối đến khuya
Khìa luôn tới sáng

Lao-động là vinh-quang

Nghĩa-trang là kết-quả

Lẳng-lặng mà nghe,

Nghe vè đãu-tố.
Dân Việt rất khổ,
Vì lũ cộng-nô,
Theo lệnh Trung-Xô,
Dựng màn đãu-tố.
Kìa con đãu bố,
Nọ vợ tố chồng.
Bắt cháu chửi ông,
Bắt tớ giết chủ.
Bỏ thím vào rọ,
Bỏ chú trôi sông.
Bắt bác mang gông,
Bắt bà thắt cổ.
Trường Chinh đãu bố,
Ông Hồ giết cô.
Ngàn thằng như thế,
Vạn thằng như thế.
Độc-ác vô cùng,
Dã-man khôn kể!
Chốn chốn máu rơi,
Nơi nơi thịt đổ.
Chúng chẳng là người,
Chúng là quỷ dữ…

Lỗi là lỗi tại triều-đình,

Cớ sao lại chịu một mình Trần Phương ?
Lỗi là lỗi ở trung-ương,
Cớ sao quy tội Trần Phương (*) một mình ?

(* Nền kinh tế Việt Nam thất bại, tập thể đảng không chịu trách nhiệm mà quy cho Trần Phương)

+++++

Bài này đã được đăng trong Uncategorized. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Bình luận về bài viết này